Chương 97: Thân phận đặc thù
“Tôi rất có lòng tin với chính mình.”
Nghe thấy lời này của Vu Thừa Hách, gã sĩ quan hậu cần cảm thấy khá ngạc nhiên, liếc mắt nhìn cậu một cái, hứng thú với cậu lại dày thêm hai phần, mỉm cười tà tứ nói: “Được lắm, nếu bé cưng đã ra hai mươi ngàn thì làm sao anh có thể chỉ đặt mười ngàn được?” Nói xong, gã mở trí não cá nhân ra chuyển khoản ước chừng ba mươi ngàn đồng, cộng thêm mười ngàn đồng tiền mặt, tổng cộng là bốn mươi vạn: “Tôi đặt bốn mươi ngàn, đánh cuộc anh em tốt của tôi sẽ thắng trận này.”
Bốn mươi ngàn đồng liên bang, cho dù là sĩ quan cao cấp như gã cũng không phải là một số tiền nhỏ, Âm Ba nhướn mày, trong lòng mừng thầm, xem ra người này đã rất để ý Kim Hiên rồi, thật sự muốn kết bạn với anh. Âm Ba ái muội mà liếc nhìn gã, tủm tỉm nói: “Ôi trời, ông chủ của em vừa mới lên võ đài, anh liền sẵn sàng bỏ ra một số tiền lớn. Vậy mà lúc nãy ở casino, là ai chỉ muốn bỏ ra hai ngàn liền muốn mua em một đêm nè?”
“Ghen tị sao?” Gã sĩ quan hậu cần ôm bờ vai Âm Ba cười khà khà nói: “Hắn liều mạng thi đấu, còn em chỉ cần mở hai chân ra liền có thể kiếm được hai ngàn đồng, độ khó không hề giống nhau nha.”
Đôi mắt hồ ly của Âm Ba lóe lên một tia sắc lẹm, rồi chớp mắt sau đó liền nổi lên thủy sắc câu hồn đoạt phách, đảo qua bộ vị phồng lên giữa hai chân gã: “Của anh lớn như vậy, ai nuốt trôi, chẳng lẽ em không cần liều mạng sao?”
Một câu nịnh mát lòng mát dạ như vậy, là đàn ông đều kìm không được, gã sĩ quan nở gan nở ruột, hận không thể làm Âm Ba ngay tại chỗ, cắn cắn vành tai anh, hể hả: “Đi, sang phòng bên nha, em chỉ cần chiều anh một lần, phục vụ anh cho tốt, anh sẽ nuôi em cả đời, bốn mươi ngàn đã là cái gì, bốn trăm ngàn anh cũng có thể cho em.”
Bốn trăm ngàn… Đồng tử Âm Ba mãnh liệt co rụt lại, hầu hết lời nói của đàn ông trong thời điểm này đều không thể coi là thật, nhưng có một số chi tiết sẽ bộc lộ ra tin tức thật sự. Chỉ là một sĩ quan hậu cần ở Tartarus, vậy mà mở mồm ra liền là bốn trăm ngàn đồng liên bang, chứng tỏ chỗ kia không thể là một doanh trại nhỏ ở nơi hẻo lánh được, thiếu tướng Kevin, cũng tuyệt đối không phải là cậu con trai trưởng bị cha trục xuất như lời đồn.
Nhất định bọn họ đã nhận nhiệm vụ đặc biệt nào đó không thể để lộ ra ngoài.
Vu Thừa Hách ngồi bên cạnh xem hai người triền miên mà cứ như ngồi trên đống chông. Áo Âm Ba đã bị vén lên tận ngực, lộ ra vòng eo hơi gầy, cơ bụng săn chắc, tuy không rắn chắc giống như Kim Hiên, nhưng cũng không kém quá nhiều, phỏng chừng đánh bay gã sĩ quan hậu cần này chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Rõ ràng là tinh anh trong tinh anh của liên bang, là đặc công siêu hạng được NTU ngàn chọn vạn tuyển, lại chịu cho gã sĩ quan hậu cần ở nơi này dâm loạn, cái nghề đặc công này thật đúng là không phải cho người làm… Vu Thừa Hách không khỏi than thở lần nữa: Âm Ba thật đúng là đàn ông chân chính!
Tiếng chuông xôn xao vang lên, một chùm ánh sáng chiếu thẳng vào võ đài, Kim Hiên đăng kí hoàn tất, được người dẫn chương trình đưa lên sân đấu. Anh đã thay đổi quần đùi quyền anh, lộ ra nửa người trên cường tráng, hình xăm bụi gai tường vi đã bị bác sĩ chỉnh hình của NTU dùng phương pháp y học che dấu, hiện tại chỉ nhìn thấy làn da tiểu mạch bóng loáng. Cơ ngực nở nang, thắt lưng săn chắc, cơ bụng sáu múi, mặc dù không nổi cuồn cuộn như Đầu sắt, nhưng mỗi một thớ cơ đều như được nhà nghệ thuật tạo hình tỉ mỉ, không một chút khuyết điểm, hoàn mỹ không tỳ vết, giống như bức tượng điêu khắc bậc nhất.
“Thưa các quý ông, quý bà có mặt trong hội trường ngày hôm nay!” Người dẫn chương trình lớn tiếng nói: “Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn tháng qua, có người trực tiếp khiêu chiến nhà đương kim vô địch, xin hãy vỗ tay hoan nghênh sự dũng cảm của đấu sĩ này!”
Nhóm binh sĩ vây xem nhanh chóng phát ra tiếng hò hét cổ vũ vang dội, loại người trực tiếp khiêu chiến đương kim vô địch này, một năm cũng không có mấy người, bởi vì người bình thường đều thông qua xa luân chiến, liên tục chiến thắng tám đối thủ để trở thành “Vua khiêu chiến”, đạt tư cách vào vòng chung kết khiêu chiến đương kim vô địch. Nếu không muốn thông qua các vòng thi đấu luân phiên mà trực tiếp khiêu chiến quán quân thì phải nộp sáu mươi ngàn đồng liên bang phí dụng.
Sáu mươi ngàn đồng liên bang không phải là một con số nhỏ, còn cao gấp đôi tiền thưởng nhận được khi đạt được danh hiệu “Vua khiêu chiến”, người bình thường chẳng ai làm như vậy. Vả lại, nếu không trải qua tám vòng chiến đấu rửa tội, ai lại có tự tin thách thức nhà đương kim vô địch, đây không phải là muốn tìm đường chết hay sao?
Bây giờ, liền có một tên không biết tự lượng sức mình tìm đường chết như vậy đứng trên võ đài, khán giả vây xem ai lại không hưng phấn điên cuồng?
Kim Hiên bình tĩnh đứng trên võ đài, ánh mắt lãnh lệ, giơ cao hai tay đi dạo một vòng trên sân đấu, trong miệng phát ra tiếng hô dữ dội như sư tử gầm, dư âm rung động toàn trường, giống như một chiếc loa siêu trầm khổng lồ. Binh lính vây xem trên khán đài vốn không coi trọng anh cho lắm, chợt phát hiện ra anh là một dị năng giả có lượng tử thú là sư tử, niềm tin củng cố thêm nhiều, chỉ trong mấy phút đồng hồ, tiền đặt cược áp trên người anh dồn dập gia tăng nhanh chóng.
Vu Thừa Hách nhìn Kim Hiên như một vị thần đứng trên võ đài, không khỏi cảm thấy lóa mắt si mê. Nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, khi đó Kim Hiên còn là một thằng khùng nổi loạn, một thân nghệ sĩ phóng đãng bất kham, quần áo thủng rách lỗ chỗ, tóc tai chẳng khác gì cây lau nhà, cả ngày không mắng Viễn Hàng quân thì chính là mắng chính phủ liên bang, mắng đến Hannibal huyết áp tăng vọt, mắng cho tổng thống phình to đầu…
Ngắn ngủn ba năm thấm thoát trôi qua, giờ phút này anh đã trở thành người khiêu chiến đứng trên võ đài, trầm ổn, nội liễm, cơ trí, quả quyết. Đau khổ cùng đau xót tựa như lễ rửa tội, tẩy đi tính cách xốc nổi ấu trĩ, lắng đọng lại phong cách vương giả anh vốn có từ khi ra đời.
Người ấy là Kim Hiên, cũng là Súng Trường, là bạn đời lãng mạn của cậu, cũng là binh khí hình người nguy hiểm nhất thế giới này!
“Đinh ——” tiếng chuông lanh lảnh vang lên, huyết chiến bắt đầu!
Tiếng kêu gào cổ vũ nháy mắt bùng nổ khắp bốn phía khán đài, Đầu sắt tiên phát chế nhân (là một kế sách trong “Tam thập lục kế”, nghĩa là “Ra tay trước chế phục người”), hầu hết khán giả đều la hét gọi tên hắn ta, những người đặt cược vào hắn càng thêm điên cuồng: “Giết chết hắn! Giết chết hắn!”
Đầu sắt sĩ khí như hồng, một đấm hung mãnh nhằm thẳng vào má trái Kim Hiên, trong miệng phát ra tiếng rống giận như dã thú. Kim Hiên phản ứng cực kì mau lẹ, nhanh chóng ngửa ra sau, đồng thời dùng cánh tay trái đón đỡ, loại bỏ hầu hết lực đạo, nhân cơ hội cúi thấp người, một đấm hung hăng nện vào bụng hắn.
“Bụp” một tiếng, nắm đấm của Kim Hiên như nặng ngàn cân, đánh trên cơ bụng rắn chắc của Đầu sắt, phát ra một tiếng lưỡi mác va chạm trầm đục, thanh âm kia rõ ràng, trầm thấp mà ngắn ngủi, lại giống như nện vào lòng khán giả, phát ra sóng hồi âm chấn động —— chẳng ai ngờ rằng người đầu tiên đánh trúng đối thủ lại chính là người khiêu chiến!
Toàn trường ồ lên, ngay cả Đầu sắt cũng thoáng ngơ ngẩn: không thể nào, anh ta làm thế nào được? Tại sao lại nhanh như vậy?
Khoảnh khắc tim đập mạnh và loạn nhịp chỉ diễn ra trong chớp mắt, Đầu sắt nhanh chóng hồi phục tinh thần, mang theo tiếng gầm tức giận lần thứ hai tấn công Kim Hiên như sấm sét, thân thể cao lớn như ngọn núi đè ép lại đây, dường như muốn dựa vào hình thể to lớn hơn người triệt để đập vụn người đàn ông gốc Châu Á nhỏ bé hơn!
Kim Hiên vẫn lạnh nhạt như trước, cơ bắp toàn thân căng chặt, hai mắt tối đen nhìn chằm chằm Đầu sắt không chớp, thu hết từng chuyển động nhỏ bé vào đáy mắt, thân thể nhanh chóng phản ứng, xê dịch né tránh, nắm bắt tinh chuẩn từng kẽ hở hung hăng phản kích.
Trên khán đài VIP cách đó vài mét, Vu Thừa Hách híp mắt, ý thức vân trầm tĩnh như biển cả, vô số xúc tu tư duy vươn dài trong không gian cao duy, kết nối chính xác với ý thức vân của Kim Hiên, vừa áp chế những đốm lửa nhỏ xuất hiện do tâm tình chập chờn nóng nảy khi nhận công kích, vừa giống như giật điện kích thích một vùng sáng nhỏ yên lặng ở trung tâm ý thức vân của anh.
Vùng sáng này là tiềm năng của Kim Hiên, giống như con người bình thường, dị năng giả chỉ có thể phát huy 7-8% công suất của não bộ ở trạng thái bình thường. Chỉ có dẫn đường đã thành lập ký hiệu trọn đời, mới có khả năng thông qua xúc tu tư duy hoạt hóa một chút tiềm năng của não bộ, kích hoạt, phát huy công suất hoạt động của não bộ lên lớn nhất.
Tất nhiên, không phải dẫn đường nào cũng có thể làm được điều này, kích hoạt tiềm năng là một hành động vô cùng nguy hiểm, nếu khống chế không tốt, sẽ dụ phát chứng nóng nảy điên cuồng của dị năng giả. Chỉ cần vài lần thất bại như vậy là có thể khiến dị năng giả mất khống chế, đến mức ngay cả dẫn đường cũng không thể trấn an được. Hơn nữa muốn kích thích tiềm năng của dị năng giả, dẫn đường bắt buộc phải có xúc tu tư duy linh hoạt và mạnh mẽ, đơn giản mà nói, chính là phải có tính công kích nhất định, đây là phương pháp giáo dục mà Trường học dẫn đường vẫn luôn lảng tránh.
Bởi vậy, mặc dù hiện nay liên bang có mấy nghìn người là toàn chức quân y, nhưng hầu hết đều lấy xoa dịu an ủi làm chủ, chỉ có một số cực ít dẫn đường mới có năng lực kích phát tiềm năng của dị năng giả bạn đời, giúp họ đạt tới trạng thái đỉnh cao.
Đây là lần đầu tiên Vu Thừa Hách thử kích thích Kim Hiên, lại trong hoàn cảnh phức tạp như vậy nên ít nhiều cũng có chút khẩn trương. May mắn là họ có độ tương thích cực cao, thông cảm hoàn mỹ, ngoại trừ lúc bắt đầu hơi luống cuống tay chân một chút thì kết nối giữa họ nhanh chóng đạt đến trạng thái ổn định. Thông qua xúc tu tư duy, cậu có thể cảm nhận được ý thức vân của hai người xảy ra sự cộng hưởng vi diệu nào đó, kích thích lẫn nhau, xoa dịu lẫn nhau, dần dần cùng nhau tiến lên một độ cao mới.
Trên võ đài, hiệp đấu đầu tiên đã gần kết thúc, Đầu sắt như một con trâu đực nổi giận, hai mắt đỏ bừng, lỗ mũi nở to, đuổi đánh Kim Hiên điên cuồng. Trong trận đấu này, hắn là nhà đương kim vô địch nên áp lực nặng hơn Kim Hiên rất nhiều. Vì thế, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã phát huy ưu thế hình thể và sức mạnh vượt trội, cộng với nắm đấm cứng rắn như sắt thép, cuồng phong bạo vũ từng trận liên kích đánh phủ đầu Kim Hiên, ý đồ nhanh chóng tiêu hao thể lực anh, tranh thủ giành chiến thắng trong hai hiệp sau, để người hâm mộ càng thêm cuồng nhiệt hắn, các nhà tài trợ càng tin tưởng rót tiền đầu tư cho hắn nhiều hơn.
Kim Hiên nắm chắc loại tâm lý này của Đầu sắt, cố tình không cho hắn cơ hội đối đầu đánh trực diện, mà nương theo những sơ hở trong động tác tấn công của hắn để luồn lách tránh né, dẫn dắt hắn điên cuồng tấn công đến hết hiệp. Dần dần, nhịp tấn công của Đầu sắt trở nên có chút hỗn loạn, Kim Hiên xuất quỷ nhập thần kiềm chế làm hắn cảm thấy nóng nảy bực bội, vừa không thể thoát khỏi, lại không thể đánh bại —— Kim Hiên phản ứng quá nhanh, phán đoán rất chuẩn, dường như mỗi lần hắn súc lực, anh đều có thể đoán được động tác, ý đồ, thậm chí là tâm lý hoạt động của hắn.
Đây chính là công lao của Vu Thừa Hách, cậu kích phát tiềm năng của Kim Hiên, giúp anh có thể thông qua những biến hóa rất nhỏ trên đường cong cơ bắp Đầu sắt để biết trước xu thế hành động, nhanh chóng ngăn chặn và ứng biến.
Vì thế, vốn là Đầu sắt muốn kiềm chế người khác, tiêu hao người khác, lại biến thành bản thân mình bị người khác kiềm chế, tiêu hao. Lúc tiếng chuông hết giờ vang lên, Đầu sắt gần như có cảm giác may mắn, may mắn là mình có thể dừng lại, nghỉ ngơi một chút, chỉnh lý lại nhịp điệu tấn công.
Mấy phút đồng hồ sau, tổ trọng tài công bố điểm số của hiệp đấu đầu tiên, Kim Hiên lấy ưu thế mỏng manh chiến thắng, tạm thời dẫn trước Đầu sắt.
Kết quả hiệp đấu vừa được công bố, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh, vừa rồi chiến đấu quá nhanh, quá tuyệt vời, ánh mắt bọn họ có chút theo không kịp. Nhưng cảm giác Đầu sắt liên tục tấn công, tựa hồ đánh trúng Kim Hiên mấy lần, mà Kim Hiên vẫn luôn không mấy nổi bật, có vẻ yếu thế hơn nhiều, ngoại trừ cú đấm đầu tiên nhìn rất được, đoạn sau đều có chút lờ mờ không nhìn rõ lắm.
Thế quái nào lại xuất hiện kết quả muốn chọc mù mắt người ta vậy hả?
Trên khán đài truyền đến âm thanh la ó ồn ào, đó là khán giả bàn luận, phân tích trận đấu với nhau. Trên bục nghỉ ngơi, Kim Hiên lẳng lặng ngồi ở một góc ghế, phun miếng cao su bảo vệ miệng ra, nhận nước uống từ nhân viên công tác. Các cú đấm của Đầu sắt rất nặng, mặc dù anh đã cố hết sức tránh né nhưng trên người vẫn bầm tím nhiều chỗ, xương sườn xanh tím một mảng, đầu gối cũng sưng lên, chân mày bị đánh sượt qua, rỉ ra vệt máu mỏng.
Bác sĩ dùng cồn lau miệng vết thương cho anh, hỏi anh còn cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn không? Kim Hiên lắc đầu, đôi mắt tối đen nhìn về phía Đầu sắt ngồi chéo bên kia. Sắc mặt Đầu sắt tái nhợt, môi xanh lên, nhưng lại nhìn không ra vết thương nào rõ ràng trên cơ thể hắn ta, một phần là do làn da hắn quá đen, một phần là do công kích Kim Hiên dùng đều là nhu kình, trên mặt không hiện ra nhưng thương tổn đều ở bên trong.
Gia tộc nhà họ Kim sử dụng “Phương pháp chiến đấu Nghiêm gia” có nguồn gốc từ Trung Quốc, nói một cách đơn giản thì nó chính là sự kết hợp giữa chiến đấu hiện đại và công phu cổ đại, loại đấu pháp này khá độc ác, mặt ngoài thường không để lại dấu vết gì, nhưng các mạch máu bên trong và xương khớp đều bị phá vỡ. Kim Hiên vốn được Kim Triệt dạy dỗ từ nhỏ, mười mấy tuổi liền dám đánh nhau với bọn bắt cóc anh, bất kể là lý luận hay thực tiễn anh đều rất thuần thục.
Tất nhiên, đối với một đấu sĩ vô tội, Kim Hiên cũng không đến mức ra tay độc ác, chỉ cần đánh người ta mất sức chiến đấu là được.
Tầm mắt xẹt qua Đầu sắt một thoáng, Kim Hiên lại đưa mắt nhìn về phía khán đài VIP, Âm Ba ôm cánh tay ngồi vắt chân một bên, khóe miệng cong cong cười bất cần đời, vẻ mặt bình tĩnh. Bên cạnh anh là gã sĩ quan hậu cần đang cực kì phấn khích, hướng về võ đài liên tục hét to, so so ngón cái, hiển nhiên vừa rồi xem thi đấu vô cùng đã nghiền.
Cách một chỗ ngồi chính là Vu Thừa Hách, cậu lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, giống như một hồ nước sâu thẳm, âm thanh ồn ã xung quanh như bị một loại khí tràng kì lạ nào đó chắn lại thế giới bên ngoài, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cậu.
Dường như trạng thái hiện tại của cậu ổn định hơn rất nhiều so với lúc vừa bước vào sòng bạc… khiến Kim Hiên cảm thấy ngạc nhiên. Thấy cậu lo lắng mà nhìn mình, Kim Hiên hơi nhíu mày, thông qua ý thức thông cảm nói: [ Yên tâm, vừa rồi chỉ là khởi động thôi, trận tiếp theo anh sẽ phản kích]
Vu Thừa Hách mỉm cười nhìn anh, nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Đinh ——” Tiếng chuông kêu vang, hiệp thứ hai bắt đầu.
“Gào!” Đầu sắt hét to một tiếng, như trước tiên phát chế nhân, thân thể cao lớn hung mãnh áp sát Kim Hiên. Trải qua trận đấu thứ nhất, hắn nhận ra Kim Hiên không phải là cậu ấm ngậm thìa vàng tâm huyết dâng trào muốn đốt tiền, mà là người đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, bậc thầy của võ chiến đấu tay không. Hắn cảm thấy hơi chột dạ, bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc với đấu pháp chiến đấu phương Đông ngày, nhưng hắn đã không có đường lui, bắt buộc phải thắng hai trong ba trận đấu, Kim Hiên đã thắng một trận, nếu lại thắng một trận nữa, hắn liền cầm chắc thất bại rồi.
Cho nên vừa mở màn hắn phải tấn công dồn dập, nắm giữ quyền chủ động trong tay, không thể để Kim Hiên lại nắm mũi hắn dắt đi. Hắn muốn chặn ngang nhịp điệu chiến đấu của Kim Hiên!
Nhưng nằm ngoài suy đoán của mọi người, trong hiệp đấu này Kim Hiên lại không sử dụng thân pháp linh hoạt kéo giãn khoảng cách, chớp cơ hội phản công, mà triển khai chính diện phản kích với Đầu sắt!
Hình thể Kim Hiên không cường tráng như Đầu sắt, nhưng cường độ cơ bắp của anh không hề thua kém hắn, một quyền đánh ra, tốc độ còn nhanh hơn Đầu sắt vài lần. Nắm đấm nặng nề cộng với tốc độ dữ dội khiến Kim Hiên hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động trên võ đài. Anh không hề sử dụng tiểu xảo, mà là sử dụng những cú đấm nhanh, mạnh đặc biệt của võ thuật phương Đông, kết hợp với đôi chân di chuyển linh hoạt và chắc chắn, dùng cứng đối cứng bức Đầu sắt tới góc chết!
Thời gian đã trôi qua hai phần ba, nhịp điệu chiến đấu của Đầu sắt đã bị đánh gãy, thân thể cao lớn như tòa tháp bị Kim Hiên đánh đến sụp đổ, hắn giãy giụa muốn phản kích, muốn đứng lên, cũng lực bất tòng tâm. Kim Hiên như một đầu sư tử đực nổi giận, vừa phát ra tiếng rống giận uy hiếp, vừa đè lên hắn liên tục bùng nổ một vòng lại một vòng liên kích mới, giống như sức mạnh dùng mãi không cạn, vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Đầu sắt bị đè ra đánh bẹp dí dưới đất hét lên, lấy tay đập đập ra hiệu nhận thua, huấn luyện viên của hắn vội vàng ném khăn tay lên sân đấu, đồng thời biểu thị từ bỏ quyền thi đấu. Trọng tài thổi còi tuyên bố trận đấu chấm dứt, sau đó vội vàng kéo Kim Hiên ra khỏi người Đầu sắt. Trên khán đài là một mảnh im lặng, rất nhiều người còn đang đắm chìm trong tổ hợp liên kích cuồng phong bạo vũ vô cùng mãn nhãn của Kim Hiên, thật lâu sau mới mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận.
Trọng tài lo lắng Kim Hiên đang ở trạng thái say máu không thể khống chế được bản thân mình, vội ra hiệu cho nhân viên công tác chuẩn bị sẵn sàng đánh cho anh một liều thuốc cân bằng. Không ngờ Kim Hiên vừa rời khỏi người Đầu sắt liền bình tĩnh trở lại, hai mắt thanh minh, hô hấp cũng nhanh chóng vững vàng, tinh thần còn chút hưng phấn, giơ cao nắm đấm hét về phía khán đài. Những người đặt cược anh chiến thắng nhanh chóng đáp lại tiếng hét của anh, một số người đặt cho Đầu sắt, cũng bị thân thủ của anh thuyết phục, sôi nổi đứng dậy vỗ tay.
Vu Thừa Hách lặng yên thu hồi xúc tu tư duy, nhìn người đàn ông thương tích chất chồng trên võ đài. Cơ thể Kim Hiên đầy máu và mồ hôi, nửa bên mặt bầm tím toàn máu ứ đọng, vết thương trên cánh tay phải có xu thế tái phát, sưng to lên một vòng. Trông anh chật vật đến tội, nhưng khi chùm sáng trên mái vòm chiếu khắp người anh, thân thể che kín vết thương ấy lại tỏa ra ánh sáng đầy mị lực khiến người ta rung động đến kì lạ.
Anh giống như một chiến binh trỗi dậy trong ngọn lửa chiến tranh, tràn đầy nam tính dữ dội, khiến mọi người không thể rời mắt!
Hai mắt Vu Thừa Hách sáng lên, cậu với hai tay vào trong miệng thổi một tiếng thật to, ý thức lực vô tình hòa lẫn với tiếng huýt sáo, tiếng ngân vang vọng thật lâu không tiêu tan. Kim Hiên nghe thấy âm thanh này, một con mắt sưng lên, nheo lại nhìn về phía Vu Thừa Hách, cho cậu một cái hôn gió đầy phóng túng.
“Được lắm! Quá tuyệt vời!” Gã sĩ quan hậu cần High bạo rồi, chạy thẳng đến mép võ đài, ôm cổ Kim Hiên đang từ trên sân đấu đi xuống, cười ha ha, vỗ lưng anh bùm bụp, “Thật lợi hại, quá phấn khích, thật không ngờ cậu em lại có thân thủ tốt như vậy! Quá mạnh luôn!”
Kim Hiên mỉm cười cùng gã vỗ tay hoan nghênh, nhận túi nước đá Vu Thừa Hách đưa tới, chườm lên chỗ mắt sưng, hưng phấn nói: “May mắn thôi, lâu lắm rồi em không đánh đấm gì cả, còn lo ngượng tay đây.” Người dẫn chương trình bên cạnh giục Kim Hiên đi lĩnh tiền thưởng, anh lắc đầu, nói với Âm Ba: “Bảo bọn họ chuyển một nửa phần thưởng cho tôi, một nửa chuyển cho anh trai tôi nhé.” Nói xong vỗ vỗ bả vai gã sĩ quan hậu cần.
“Này này này, việc này không được.” Gã sĩ quan hậu cần thay đổi sắc mặt, vội vàng xua tay, tuy gã yêu tiền nhưng quân đội có quy định của quân đội, gã không thể công khai nhận hối lộ như thế được.
“Anh đừng lo, bọn họ sẽ biết làm thế nào mà.” Kim Hiên mỉm cười, thì thầm vào tai gã, “Đó là tiền anh đánh bạc thắng được, nộp thuế như bình thường, không ai tra được đâu.”
“Ai nha, em trai quá khách khí rồi.” Gã sĩ quan hậu cần cười tít mắt, vừa rồi gã đặt cược bốn mươi ngàn đồng đã sớm kiếm bội trở về, hiện giờ lại được thêm một trăm năm mươi ngàn đồng liên bang nữa, trừ thuế thu nhập phải nộp, vẫn lời một món lớn.
“Mọi người đều vui vẻ như vậy ngàn vàng cũng khó cầu.” Kim Hiên cau mày nói, “Ở đây ồn ào quá, đi, mọi người lên phòng VIP nói chuyện thôi.”
Gã sĩ quan hậu cần đã thỏa thuận ngầm với anh, tất nhiên không chối từ lời mời này, khoác vai anh đi lên tầng bốn. Vu Thừa Hách nhìn số dư trên tài khoản bỗng nhiên nhảy ra hơn một trăm ngàn đồng liên bang, chân liền có chút run, kéo Âm Ba nhỏ giọng hỏi: “Ừm, hơn một trăm ngàn này là tôi dùng công khoản thắng được, phải nộp hết về ngân sách à?”
Âm Ba lườm cậu một cái: “Cậu ấm đầu hả? Chẳng lẽ cậu cảm thấy chính phủ liên bang sẽ đòi cậu tý tiền này à?”
Vu Thừa Hách nghẹn một hơi, Âm Ba vỗ vỗ đầu cậu, thấm thía nói: “Nộp một ngàn lại là được, để Trường Cung thanh toán cho cậu. Làm đặc công chính là có chỗ tốt thế đấy, có thể mò được một ít tiền riêng, vận khí tốt còn được ngủ cùng trai đẹp sáu múi cơ…” Nhớ tới gã sĩ quan hậu cần kia, che miệng giả vờ nôn một chút, chỉ lên trên, “Ờ cái kia, tôi không nói gã nha.”
Lời còn chưa dứt, sư tử Barbary của Kim Hiên đột nhiên thò đầu từ trên cao xuống, trầm thấp “Hù” một tiếng. Báo đen nhà Âm Ba lập tức như lâm đại địch, mặc dù nó còn không rõ chủ nhân chập cheng của nó lại nói câu vạ miệng gì rồi, móng vuốt cong lên, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
【 Bình tĩnh! 】 Âm Ba chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhéo đỉnh đầu nó, nói với Vu Thừa Hách: “Tôi không phải nói Súng Trường nhé.”
Vu Thừa Hách đâu thèm quan tâm Kim Hiên có phải là zai đẹp hay không, bởi vì nó vốn là sự thật hiển nhiên rồi mà, đột nhiên bị hơn một trăm ngàn đồng rớt xuống đầu, cậu còn tưởng mình đang mơ đây, ngây ngốc “À” một tiếng, bay lên tầng bốn.
Trong phòng VIP, Kim Hiên khoác áo choàng tắm ngồi trên ghế sofa, Vu Thừa Hách ngồi xổm bên cạnh, giúp anh băng bó vết thương trên người, lại chườm đá lên chỗ bầm tím. Gã sĩ quan hậu cần đã bình tĩnh trở lại, bưng ly rượu vang chân dài, nhìn màu rượu đỏ nhộn nhạo trong ly, trong mắt nổi lên nét nghi ngờ: “Em trai này, thân thủ cậu cao như vậy, trước đây từng trải qua huấn luyện rồi sao?”
“Hửm, à.” Kim Hiên mỉm cười, không chút để ý nói: “Xem như gia truyền đi, em học võ đạo phương Đông với bố từ nhỏ, lúc trước từng thi đấu qua.”
“Ồ?” Gã sĩ quan hậu cần xoay tròn con mắt, hỏi tiếp, “Võ đạo phương Đông à… có phải là ‘Phương pháp chiến đấu Nghiêm gia’?”
Vẻ mặt Kim Hiên cứng lại, thật lâu sau mới không tình nguyện mà gật gật đầu, trả lời: “Phải.”
“Cậu là truyền nhân dòng chính của môn phái võ thuật Nghiêm gia?” Gã sĩ quan hậu cần cực kì kinh ngạc, hai mắt sáng lên, “Cậu là người nhà họ Nghiêm đúng không?”
Cái gọi là “Phương pháp chiến đấu Nghiêm gia”, là hơn ba trăm năm trước một vị bậc thầy võ học phương Đông sáng tạo nên. Vị bậc thầy võ học kia họ Nghiêm, nghe nói thời trai trẻ là một sĩ quan hải quân, sau đó gặp sự cố phải rời khỏi quân đội, thành lập “Võ đường Nghiêm gia”, dốc lòng nghiên cứu võ học phương Đông, cuối cùng sáng lập công pháp nội ngoại kiêm tu (nội luyện khí, ngoại luyện gân cốt) “Phương pháp chiến đấu Nghiêm gia”.
Loại phương pháp chiến đấu này khá thần kỳ, khác với võ thuật truyền thống của phương Tây, nó là sự kết hợp giữa tính công kích, tính nghệ thuật và tư duy, quân nhân luyện tập nó có thể tăng sức chiến đấu, người thường luyện tập để cường thân kiện thể, mà những nhà tư tưởng thì có thể thông qua nó nghiên cứu văn hóa thần bí phương Đông, thanh lọc tâm hồn, nung đúc tình cảm sâu đậm. Phương pháp luyện tập này ra đời không lâu liền được đưa vào hạng mục thi đấu Olympic, còn được đưa vào sách giáo khoa, trở thành tài liệu giảng dạy của bộ môn giáo dục thể chất trong trường học. Có thể nói, cứ mười người ở liên bang Dunkeld thì có tám người hoặc nhiều hoặc ít đều có thể khoa tay múa chân hai cái.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều có thể luyện tập nhuần nhuyễn, sử dụng “Phương pháp chiến đấu Nghiêm gia” đến bậc thầy. Ngược lại, bởi vì hệ thống luyện tập phức tạp của nó, càng luyện lên cao càng gia tăng độ khó theo cấp số nhân, cho nên hầu hết mọi người chỉ nắm được động tác da lông bên ngoài, mà ngay cả các nhà vô địch thế vận hội bộ môn này hay sĩ quan cấp cao trong quân đội, nhiều nhất cũng chỉ có thể tu luyện đến bảy tám phần công phu ngoại môn mà thôi.
Tinh túy thực sự của “Phương pháp chiến đấu Nghiêm gia” nằm ở phần tâm pháp nội công của nó, bộ tâm pháp này là bí thuật bất truyền, ba trăm năm qua chỉ có những người thừa kế tài năng thuộc dòng chính nhà họ Nghiêm mới có thể tu luyện nó. Nhà họ Nghiêm vốn là trăm năm thế gia, đến thế hệ này đã có chút điêu linh, chỉ còn sót lại một chi Nghiêm Linh duy trì võ quán. Nghiêm Linh có hai người con, con trai cả làm việc ở Viện khoa học liên bang, con gái út là một diễn viên múa ba lê. Đáng tiếc hai người này không ai có hứng thú với võ học, không hề muốn kế thừa cơ nghiệp của ông cha.
Nhưng giang hồ có lời đồn, Nghiêm Linh bao nuôi tình nhân bí mật bên ngoài, có một cậu con trai ngoài giá thú, rất nhiều người đồn rằng người này mới là người thừa kế chính thức của “Phương pháp chiến đấu Nghiêm gia”.
Gã sĩ quan hậu cần như có điều suy nghĩ mà nhìn Kim Hiên. Vừa rồi trên võ đài, cậu ấm ngậm thìa vàng này đã sử dụng một loại quyền pháp phương Đông thần bí nào đó, khá giống các bài võ trong hệ thống “Phương pháp chiến đấu Nghiêm gia”, nhưng cao minh hơn nhiều loại quyền pháp lưu hành trong quân đội, hơn nữa ở phương pháp hô hấp thổ nạp tựa hồ có càn khôn.
Nghiêm Linh là con lai giữa người Trung Quốc và người Đức, còn người thanh niên trước mắt này tóc đen, mắt đen, đường nét trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi và lông mày cao cao, có cảm giác khá giống người Đức.
Chẳng lẽ cậu ta chính là… Con riêng của vị kia?