Daily Archives: 02/07/2020

Toàn chức quân y (96)

Posted on

Chương 96: Một hồi đánh cược

“Bây giờ chúng ta qua đó sao?” Vu Thừa Hách hỏi Kim Hiên.

Kim Hiên lắc đầu: “Chờ Âm Ba ra hiệu đã.” Nói xong, anh ôm cổ Vu Thừa Hách đi qua đám người chen chúc đến một vị trí khác ở quầy bar tròn ngồi xuống, gọi hai cốc bia, vừa uống bia vừa lợi dụng bóng tối lén quan sát Âm Ba và tên sĩ quan hậu cần kia.

Sòng bạc này là một tòa nhà hình tròn với mái vòm năm tầng, cấu trúc vòng tròn trên tầng hai. Đại sảnh ở tầng một là một sòng bạc lớn, rất rộng rãi, có roulette, baccarat, blackjack… (các tròn chơi đánh bài, đánh bạc phổ biến trong sòng bạc – casino). Hầu hết các con bạc đều chơi ở đây, tiếng cười lớn hoặc gào thét thỉnh thoảng lại vang lên, cực kỳ giống bệnh viện tâm thần. Tầng bốn là các phòng chơi vip, chuyên dùng để tiếp đãi sĩ quan cấp cao và khách quen, tương đối yên tĩnh.

  Tầng hai và tầng ba của sòng bạc chủ yếu để giải trí, đặt đầy máy đánh bạc và bàn blackjack xung quanh, ngoài ra còn có quầy bar và sàn nhảy. Những người lính vừa uống rượu vừa to giọng khoác lác, đùa giỡn với nhân viên phục vụ, mắt đưa mày lại với gái nhảy, một số thỏa thuận giá cả rồi dắt nhau rời đi, một số khác thì trực tiếp dìu nhau vào góc tối làm luôn tại chỗ. Bầu không khí đặc quánh bởi nhạc mạnh, khói thuốc, mùi rượu bia và son phấn, có loại suy đồi đặc trưng của xã hội cấp thấp, khiến cho người ta có cảm giác trụy lạc chán chường.

Vu Thừa Hách thật không quá thích ứng với bầu không khí này, ý thức lực của cậu quá mạnh, hoàn cảnh hỗn loạn ở đây khiến đầu óc cậu phải liên tục gia tăng công suất hoạt động, làm cậu cảm thấy mệt mỏi. Kim Hiên gọi cho cậu một cốc bia nhưng cậu cũng không muốn uống, thấy trên quầy bar có thuốc lá liền thuận tay cầm một điếu lên châm lửa.

Kim Hiên đang để ý Âm Ba bên kia, vừa nghiêng đầu lại liền nhìn thấy cậu hút thuốc lá, lập tức cau mày hỏi: “Sao em lại dùng thứ này?”

“Ơ, bên trong có chất gây nghiện sao ý.” Vu Thừa Hách hít hai ngụm liền cảm thấy mùi vị không đúng, dụi điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, nhấp một ngụm bia, trả lời: “Chỗ này quá ồn ào, khiến ý thức vân của em phải hoạt động hơi quá tải.”

“Lại đây, anh bóp đầu cho em.” Kim Hiên ôm cậu vào lòng, xoa bóp huyệt thái dương. Vu Thừa Hách nhận thấy mình đang đối mặt với vị trí của Âm Ba, thấy cậu ta đã đổi tư thế, ngồi lên đùi sĩ quan hậu cần kia, một tay nâng chén rượu, một tay ôm cổ đối phương, dùng miệng mớm rượu cho gã.

Vu Thừa Hách mở rộng thính giác của mình, nghe thấy gã sĩ quan hậu cần kia thở hổn hển, trong cổ họng phát ra tiếng kêu như thú hoang say tình. Âm Ba cũng thở dốc, tình cờ rên nhẹ một tiếng, mang theo giọng mũi mê hoặc. Bỗng nhiên, gã sĩ quan hậu cần kia phát ra một tiếng “A…” thật dài, như bị người ta véo cổ, vừa thở dốc vừa nói: “Cưng à, ôi, tuyệt quá… Anh đưa em đi nhé, nào nào, ra giá đi em, rồi chúng ta đi.”

Vu Thừa Hách đỏ hết cả mặt, còn không rõ bọn họ đang làm cái gì —— từ góc độ này nhìn sang cậu chỉ thấy bọn họ ôm nhau thôi, sao Âm Ba lại khiến gã kia động dục nhanh thế?

Đặc công thật là một loại người thần kì!

Âm Ba cười trầm thấp, nắm cằm gã sĩ quan nói vài câu, sắc mặt người kia có vẻ không tốt lắm, muốn hất bàn rời đi, lại có chút không nỡ, nét mặt tâm tình bất định. Âm Ba ôm cổ gã làm nũng một hồi, nửa ngày sau gã mới do dự gật đầu, lại hèn mọn cười rộ lên, bàn tay thò vào quần áo Âm Ba sờ tới sờ lui.

Âm Ba quấn quýt hôn môi làm nũng gã sĩ quan hậu cần thêm một lúc nữa, mớm cho gã ngụm rượu, trấn an gần mười phút, mới lưu luyến không rời bò xuống khỏi người gã, lắc hông đi về phía Vu Thừa Hách và Kim Hiên, đi được nửa đường còn không quên quay lại gửi cho gã một cái hôn gió.

Vu Thừa Hách phục sát đất: Giời ạ, quá chuyên nghiệp!

“Gã đồng ý gặp mặt rồi.” Âm Ba đi tới bên này, cúi người nói nhỏ vào tai Kim Hiên, “Gã khó chơi lắm, lòng nghi ngờ rất nặng, nhưng gã có quyền lợi rất lớn, mang ba, bốn người vào pháo đài Tartarus không thành vấn đề.”

Kim Hiên gật đầu, gọi một cốc bia cho Âm Ba, hỏi nhỏ: “Cậu sao rồi? Còn chịu được không?”

Âm Ba khụt khịt mũi, nhặt mẩu thuốc lá Vu Thừa Hách dụi tắt trên bàn, phong tình vạn chủng châm lửa, lại uống nửa cốc bia, mới nói: “Đây không phải chuyện anh cần bận tâm, chuyện của tôi, tôi lo được.”

Vu Thừa Hách chú ý thấy trên đùi Âm Ba ướt một mảnh, giật mấy tờ khăn giấy cho anh ta. Âm Ba lau sơ một chút, lầm bầm nói: “Quy định ở Tartarus rất nghiêm, gã rất lâu rồi chưa được phát tiết, mới cọ hai cái liền bắn hết vào quần tôi… Mịa nó, không thể giữ đến tối hẵng dùng à? Mẹ kiếp Tập đoàn quân số II toàn là xạ thủ tốc độ, muốn tìm được thằng nào có thể vượt qua nửa giờ còn khó hơn Lancer.”

Vu Thừa Hách tắt tiếng, Kim Hiên vỗ một cái vào mông Âm Ba, nhắc nhở: “Đừng nã pháo nữa, đi qua kia đi, đừng để gã chờ lâu thế.”

“Muốn sờ mông ông đây một cái là phải mất một trăm đồng liên bang đấy, vừa nãy gã ra giá có hai ngàn bọ mà đòi làm một nháy với ông à.” Âm Ba như bị quỷ nữ phụ thể mà ôm hông Kim Hiên làm phiền hai lần, còn hung tợn chỉ một ngón tay lên ngực anh đưa đẩy, “Anh là đồ quỷ nghèo, cút luôn đi!”

Trung tá nhận lương hàng tháng tám ngàn giơ ngón giữa với nam hồ ly tinh chỉ cần làm một nháy liền kiếm được hai ngàn. Sau đó anh sờ sờ đầu Vu Thừa Hách dặn dò: “Em đợi ở đây, theo dõi lượng tử thú của gã, nếu cảm thấy gã nói láo liền báo cho anh biết nhé.”

Vu Thừa Hách gật đầu, lượng tử thú có thể phản ánh suy nghĩ chân thật nhất của chủ sở hữu, nhưng chỉ có dẫn đường mạnh mẽ mới có thể nhận ra những biến hóa rất nhỏ này và đưa ra lời nhắc nhở. Cậu và Kim Hiên có ý thức thông cảm, có thể đọc được suy nghĩ của nhau trong khoảng cách nhất định mà không cần đối thoại.

Âm Ba đưa Kim Hiên đến chỗ gã sĩ quan hậu cần, Vu Thừa Hách kéo dài ý thức lực nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ, thuận tiện quan sát lượng tử thú gấu ngựa của gã.

Bên kia nói chuyện có tới nửa giờ, Kim Hiên có thái độ rất thành khẩn nhưng cũng không quá phận nịnh nọt, rất phù hợp với thân phận “cậu ấm đời hai” ở thủ đô. Lúc mới gặp, gã sĩ quan hậu cần kia khá nghi ngờ lai lịch của Kim Hiên, Vu Thừa Hách dựa vào phản ứng của lượng tử thú nhắc nhở anh vài câu. Kim Hiên nhạy bén nắm bắt phản ứng của đối phương, rất nhanh liền lấy được tín nhiệm.

Âm Ba càng không thể không kể công, mới đầu anh ta còn đứng dựa vào quầy bar, sau đó rất tự nhiên ngồi lên đùi gã, thỉnh thoảng mò cổ, vuốt má gã, bàn tay luồn vào trong áo sơ mi vuốt ve. Lúc đầu gã sĩ quan hậu cần còn tỏ ra cao giá kiêu ngạo, bị Âm Ba như rắn quấn quýt lấy, rất nhanh cả người liền mềm nhũn ra, ánh mắt cũng có chút mê ly. Kim Hiên nhân cơ hội nhiều lần chạm cốc với gã, lại gọi người pha chế lấy thêm rượu, chẳng mấy chốc hai người đã uống cạn ba chai rượu Whiskey lớn.

Bọn họ nói về đấu trường, lại nói chuyện quy mô, công việc và tiền lãi hàng năm, sau đó gã sĩ quan kia đại khái là thật sự động tâm với mối làm ăn này, bắt đầu chủ động hỏi đến một số vấn đề kinh doanh, vô cùng tỉ mỉ.

Kim Hiên muốn tiếp tục cùng gã chắp nối quan hệ, thấy thời gian không còn sớm, liền mời gã đến đấu trường vui chơi một chút. Gã sĩ quan hậu cần nhanh chóng đồng ý, lúc đứng lên còn liếc sang nhìn Vu Thừa Hách, hỏi Kim Hiên: “Đó là người của cậu sao?”

Kim Hiên vô cùng mẫn cảm đến mọi sự việc liên quan đến Vu Thừa Hách, lập tức nhận ra nguy hiểm, nheo nheo mắt, nói: “À, đó là bé cưng tôi mang đến từ thủ đô đấy.”

“Ái chà, hàng hóa ở thủ đô thật không giống ở đây chút nào!” Gã ôm Âm Ba, còn không ngừng ngắm nghía Vu Thừa Hách, liếm môi hỏi: “Đêm nay đi thuê phòng, tôi mời khách nhé, mọi người cùng nhau chơi ha?”

Ý gã muốn nói đến khách sạn sát cạnh “Lỗ châu mai”, tìm một đêm lạc thú dưới lòng đất, gã nói như vậy chính là ám chỉ chúng ta cùng chơi 4P đi. Kim Hiên không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nhạt, búng tay với Vu Thừa Hách một cái. Vu Thừa Hách hiểu ý liền đi tới, Kim Hiên rất tự nhiên ôm cậu vào lòng, nói với gã sĩ quan: “Em ấy hay ngượng lắm, người nào không quen là không chịu lại gần đâu, không bằng mọi người ở chung mấy ngày rồi nói sau.”

Đôi mắt màu nâu sẫm của gã sĩ quan đảo vòng trên người Vu Thừa Hách, gã cười ha ha nói: “Được được, tôi còn ở đây chơi nửa tháng nữa cơ, có nhiều thời gian làm quen mà.” Gã vươn tay muốn nâng cằm Vu Thừa Hách, lại bị Kim Hiên không dấu vết chặn lại, “Đi thôi, mời anh theo tôi đến chỗ khác chơi một chút, ở đây chán rồi, một đám ẻo lả, tôi thích nhân yêu cơ.”

Gã sĩ quan đã có ba, bốn phần rượu, nghe vậy cười ha ha, ôm eo Âm Ba cùng xuống cầu thang với họ. Giữa đường, gã đến quầy phục vụ rút tiền trong các con chip ra, nhét một đống tiền vào ngực Âm Ba, hôn mặt anh: “Cho em cả đấy, cục cưng của anh!”

Âm Ba cười khúc khích, rút tiền từ trong cổ áo ra, xếp thành một sấp chỉnh tề cất vào túi quần, ỡm ờ: “Có tý tẹo này cũng không ngại lấy ra khen thưởng em sao? Em ko chịu đâu. Không bằng lát nữa anh dùng nó đặt cược dũng sĩ giác đấu đi, nhìn xem đêm nay vận may của anh ra sao.”

Gã sĩ quan hậu cần lại cười to, sau đó đi với bọn họ đến đấu trường.

Nửa đêm, bầu không khí trong đấu trường hết sức sôi sục, “Vòng quay tử thần” đã tiến hành được bảy lượt. Hiện tại, đang đứng trên võ đài là một người đàn ông cao to khỏe mạnh đã chiến thắng ba lượt liên tiếp, cái đầu trọc bóng loáng của hắn săm hình con nhện đỏ khổng lồ, bắp thịt hùng vĩ như đúc sắt. Do đã hạ đo ván ba người khiêu chiến nên trên người hắn tràn đầy máu và mồ môi, trông vô cùng hung hãn.

Trên các khán đài xung quanh, binh lính điên cuồng hét to tên hắn, thỉnh thoảng lại có nhân viên phục vụ giúp bọn họ đặt cược, không ai dùng chuyển khoản điện tử, tất cả đều sử dụng tiền giấy, như thể chỉ có tiền mặt mới có thể làm bọn họ nhận được khoái cảm của việc mua mạng người.

“Người khiêu chiến tiếp theo, Cáo địa ngục!!!” Người dẫn chương trình nhảy lên võ đài hô lớn, “Nhện địa ngục sẽ đối chiến với Cáo địa ngục, chúng ta hãy chờ xem. Vị vua tối nay có thể chiến thắng trận thứ tư, đánh bại Cáo địa ngục hay không, phần thưởng tích lũy đã lên đến ba trăm ngàn đồng liên bang rồi thưa quý vị!”

Các binh sĩ gầm lên vang vọng khắp khán đài, có người hét to Nhện địa ngục, có người gào tên Cáo địa ngục. Trong bầu không khí sôi sục này, lượng adrenalin tỏa ra nhanh chóng tăng vọt đến đỉnh. Cho dù là một người hết sức ôn hòa nhã nhặn như Vu Thừa Hách, chỉ đứng trên khán đài Vip thôi cũng không nhịn được mà máu nóng sôi trào.

“Lại đây, em giúp anh đặt cược nhé.” Âm Ba móc tiền trong túi quần ra, hai ngón tay xoa xoa xếp sấp tiền thành hình cái quạt, phe phẩy trước mặt gã sĩ quan hậu cần, “Anh thích bên nào? Nhện địa ngục hay Cáo địa ngục?”

Gã sĩ quan nheo mắt nhìn hai người đàn ông lưng hùng vai gấu trên võ đài. Khổ người Nhện địa ngục to cao hơn, nhưng dù sao đã đánh ba trận liên tiếp và đã chịu một số vết thương nhẹ. Cáo địa ngục trẻ tuổi hơn một chút, cơ bắp không cường tráng như Nhện địa ngục, nhưng hai mắt màu đỏ hiện ra vẻ hung hãn, hiển nhiên ý chí chiến đấu rất mạnh.

“Cáo địa ngục đi.” Gã sĩ quan đáp, “Em thấy thế nào?”

Âm Ba cười nheo nheo mắt, huýt sáo gọi nhân viên phục vụ đến gần, giúp anh đặt cược Cáo địa ngục. Kim Hiên cũng rút một ngàn đồng liên bang đặt cược theo.

Vu Thừa Hách cảm thấy tiếc của quá đỗi, dù sao hai người bọn họ đều rất nghèo, một ngàn đồng liên bang đủ cho hai người ăn nửa tháng cơ đấy. Kim Hiên thông qua ý thức thông cảm phát hiện tâm trạng xoắn xuýt này của Vu Thừa Hách, cắn nhẹ vành tai cậu, thầm thì: “Đây là tiền công.”

Vu Thừa Hách vỗ ngực, vui mừng gật gật đầu, tươi tỉnh hẳn lên: “Vậy giúp em đặt cược một ngàn đồng liên bang nữa đi.”

Kim Hiên cười cười, gọi người đến giúp cậu đặt cược. Vu Thừa Hách nhìn kỹ hai người trong sân, nói: “Em đặt cược Nhện địa ngục, hắn vừa thắng ba trận liên tiếp, khí thế rất mạnh.”

Gã sĩ quan hậu cần nghe thấy thế liền ghé đầu lại đây, hai mắt mê đắm nhìn Vu Thừa Hách, dán sát mặt vào má cậu nói: “Nghe anh đi, đặt cược Cáo địa ngục, chân Nhện địa ngục bị nứt xương rồi, chưa chắc hắn đã sống được qua ba hiệp đâu.”

Vu Thừa Hách đáp trả lại gã bằng một nụ cười quyến rũ, dáng vẻ nữ vương thoáng liếc ngang nháy mắt với gã một cái, tiếp tục đặt cược Nhện địa ngục. Gã sĩ quan lập tức bị cuốn hút bởi sự quyến rũ bất ngờ lộ ra khỏi gương mặt ngây thơ thanh thuần, vừa muốn sán lại gần, lại bị Kim Hiên cắt ngang. Anh duỗi một cánh tay kéo Vu Thừa Hách vào lòng, đặt cậu ngồi lên đùi, một tay nâng cằm cậu, cưng chiều nói: “Cưng muốn chơi thế nào cũng được, thích ai thì đặt người ấy.” Lại nhìn gã sĩ quan hậu cần, ám muội nháy mắt, “Đang giận dỗi tôi đấy, tính khí trẻ con lắm, anh đừng để ý đến hắn.”

Gã sĩ quan cười ha ha, ôm Âm Ba sờ tới sờ lui, lúc này thi đấu bắt đầu rồi.

Trên khán đài lại vang lên tiếng la hét ầm ĩ, đó là những binh lính cổ vũ cho các đấu sĩ mà họ đặt cược. Vu Thừa Hách nghĩ đến một ngàn đồng liên bang kia, mặc dù là tiền công nhưng cũng hơi sốt sắng, ôm lấy cổ Kim Hiên chăm chú dõi mắt xuống sân đấu, chỉ thấy hai người đàn ông đấm nhau túi bụi, từng quyền thấy thịt, đánh đến hung tàn. Rõ ràng thể lực của Nhện địa ngục đã chống đỡ không nổi, bị Cáo địa ngục ép lui vào góc, bị đánh tối tăm mặt mũi, chỉ chốc lát sau trên đầu đã be bét máu.

“Hay!” Gã sĩ quan hậu cần hét lớn, “Đánh chết hắn, đánh chết hắn!” Trên khán đài, đám người đặt cược Cáo địa ngục cũng hò hét cổ vũ: “Đánh chết hắn, đánh chết hắn!”

Cáo địa ngục không phụ sự mong đợi của mọi người, chiến thắng áp đảo ở hiệp đầu tiên. Trong giờ nghỉ giải lao giữa hiệp, hắn đi một vòng quanh sàn đấu, giơ cao hai tay hét lớn, đẩy bầu không khí trên sân càng thêm sôi trào. Nhưng hai hiệp đấu sau đó lại làm mọi người mở rộng tầm mắt, Nhện địa ngục luôn ở thế yếu, bị áp đảo hoàn toàn ở hiệp đầu tiên bỗng nhiên phát điên như một con thú hoang, đánh Cáo địa ngục tơi bời hoa lá, thậm chí còn đánh gãy một chân Cáo địa ngục ở ván thứ ba.

Một trận chiến đảo ngược, khi trọng tài thông báo Nhện địa ngục thắng lợi, tiếng la ó gào thét lại nổ ra đinh tai nhức óc. Gã sĩ quan hậu cần gầm rú, huyệt thái dương nổi lên gân xanh. Chỉ có Vu Thừa Hách vui sướng —— trong mười mấy phút ngắn ngủi, một ngàn đồng liên bang đã biến thành ba ngàn đồng liên bang, trừ đi một ngàn đồng Kim Hiên đặt thua, còn kiếm lời một ngàn đây.

Loại phương thức chiến đấu không có bảo hộ, liều mạng quyết chiến này có thể gợi lên huyết tính của đàn ông. Lúc ở sòng bạc, gã sĩ quan hậu cần còn lười biếng đủng đỉnh, giờ phút này hai mắt gã đỏ lên, như hít thuốc lắc hết gọi lại rống, giục nhân viên phục vụ lại đây giúp gã đặt cược, hưng trí bừng bừng. Đáng tiếc ánh mắt của gã thật sự không được tốt cho lắm, đặt cược bốn trận liên tiếp người lên thách đấu chiến thắng, nhưng kết quả Nhện địa ngục chống đỡ đến cuối cùng, thắng liền tám trận liên tiếp, trở thành ‘Vua khiêu chiến’ tối nay.

Vận may của Vu Thừa Hách lại tốt kinh người, vẫn luôn chọn Nhện địa ngục chiến thắng, chỉ hơn một tiếng đồng hồ cậu đã kiếm lời hai mươi ngàn đồng liên bang, đủ để làm mười nháy với Âm Ba rồi ^O^.

Gã sĩ quan hậu cần thua liền năm trận, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, ngay cả Âm Ba tìm cách lấy lòng cũng làm như không thấy, hùng hùng hổ hổ nguyền rủa Nhện địa ngục. Lúc này người dẫn chương trình nhảy lên võ đài, cất cao giọng nói: “Được rồi, đêm nay Nhện địa ngục đã thắng liên tiếp tám trận, thuận lợi thăng cấp ‘Vua khiêu chiến’. Bây giờ tôi xin được hỏi anh ta một chút, anh ta sẽ lựa chọn tiếp tục khiêu chiến, đấu với ‘Đầu sắt’ nhà vô địch năm nay của chúng ta, hay chọn một phần mười tiền thưởng rời đi.”

Tổng số tiền thưởng của “Vòng đấu tử thần” đã lên đến ba trăm ngàn đồng liên bang, hiện tại bỏ đấu, Nhện địa ngục làm “Vua khiêu chiến” có thể lấy đi ba mươi ngàn. Còn nếu hắn tiếp tục thách đấu và đoạt chức vô địch, hắn sẽ nhận được ba trăm ngàn đồng liên bang. Đương nhiên, chức vô địch này cũng không phải dễ lấy như vậy, đó là tinh anh trong tinh anh, cường giả trong cường giả, phải dùng nắm đấm và máu để chiến đấu với thần chết.

Ba mươi ngàn so với ba trăm ngàn là rất ít, nhưng nó cũng tương đương với nửa năm tiền lương của một thợ mỏ cao cấp, Nhện địa ngục thương lượng với cò môi giới một hồi, lên đài biểu thị từ bỏ khiêu chiến, lấy ba mươi ngàn đồng liên bang rời đi.

Tiếng la ó dữ dội lại nổi lên trên khán đài, binh lính thất vọng hô to tên Nhện địa ngục. Người đặt cược hắn thắng lớn tiếng kêu gọi hắn tiếp tục thi đấu, người đặt cược thua thì liên tục chĩa ngón giữa, khinh bỉ chửi bới hắn, mắng hắn là loại nhát gan thỏ đế.

“Tiên sư bố nó chứ, cứ chuồn như vậy à, hại ông thua năm ngàn đồng lận!” Gã sĩ quan hậu cần vô cùng tức giận, rõ ràng gã đã đầu tư vào sàn đấu tối nay rất nhiều, thế mà lại thua sạch sành sanh. Kim Hiên thấy sắc mặt gã khó coi, gọi nhân viên phục vụ đến trả tiền thay gã, còn đưa cho gã một chai rượu khác. Ai ngờ gã không thèm cảm ơn, không cần tiền, rượu cũng ném, hùng hùng hổ hổ nguyền rủa Nhện địa ngục làm mất hết mặt mũi gã.

Loại người ham mê bài bạc lại không chịu được thua cuộc này đúng là đáng ghét nhất, ngay cả Âm Ba cũng cảm thấy khó ở, nghiêng đầu vào góc gã không nhìn thấy trợn trắng mắt. Nhưng gã là đại kim chủ của bọn họ, vất vả lắm mới làm quen được, nhất định không thể từ bỏ, Kim Hiên vỗ vỗ vai gã, an ủi: “Được rồi, mọi người đều biết quy định sân đấu, hắn lựa chọn rời đi thì cũng không ai ngăn cản được.” Anh đặt cược theo gã nên cũng thua năm ngàn đồng, nhưng Vu Thừa Hách đã giúp anh kiếm được gấp ba số đã mất nên vẫn còn lời to.

Gã sĩ quan hậu cần hừ lạnh một tiếng, gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, con mẹ nó, đánh thắng liền bỏ chạy, ba trăm ngàn không muốn, lại lấy ba mươi ngàn còi rời đi, thật mẹ kiếp nghèo túng!”

Kim Hiên suy nghĩ một chút, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Đêm nay thật quá tẻ nhạt, ‘Vua khiêu chiến’ bỏ cuộc giữa chừng, tôi cũng không có hứng thú chờ đợi thêm một ‘Vua khiêu chiến’ mới nữa.” Vỗ tay cái bộp gọi nhân viên phục vụ lại đây, “Đi báo danh cho tôi, tôi muốn khiêu chiến nhà vô địch!”

Vu Thừa Hách sợ hết hồn chim én, vội vàng đứng lên: “Anh định làm gì? Anh điên rồi sao? Đây là sàn đấu sinh tử đấy!” Đã lên sân đấu là phải kí giấy sinh tử, chết là hết luôn đó cha nội!

Âm Ba cũng cau mày nói: “Ông chủ, quyền cước trên đài không có mắt, kí giấy sinh tử rồi, bọn họ sẽ không bởi vì anh là cổ đông mà nể mặt anh đâu, đừng đùa nữa, chúng ta sang phòng đấu bên cạnh xem thi đấu được không?”

Gã sĩ quan hậu cần nghe Kim Hiên nói muốn xuống sân thi đấu, đầu tiên ánh mắt sáng lên, sau đó ho khan một tiếng: “Đúng đấy, như vậy quá nguy hiểm, cậu nên suy nghĩ lại đi.”

Kim Hiên nở nụ cười, ung dung nói: “Hiếm khi mọi người hưng trí như hôm nay, cũng lâu lắm rồi tôi không sử dụng quyền cước, coi như giúp ông anh giải tỏa bầu không khí đi. Thế nào, anh có dám cược tôi thắng trận không?”

Bây giờ bắt đầu gọi nhau là anh em tốt, cảm xúc chán nản của gã sĩ quan lập tức tan biến, gã hớn hở cười to, nói: “Được, được lắm, cậu em, nếu cậu dám lên, anh liền dám đặt cược, anh đặt mười ngàn đồng liên bang cậu thắng! Thế nào, đủ thành ý rồi chứ?”

Kim Hiên gật đầu, nói: “Được, anh đã đặt cược lớn như vậy, nhất định đêm nay em sẽ chiến thắng.”

Vu Thừa Hách nhìn đương kim vô địch “Đầu sắt” ngồi bên hông võ đài, người kia là một dị năng giả, cao xấp xỉ Kim Hiên, nhưng hình thể to lớn gấp đôi, đặc biệt là nửa người trên, trông giống như một tòa tháp sắt vậy. Tuy Kim Hiên cũng là một dị năng giả mạnh mẽ, nhưng anh là người gốc Hoa, khung xương không thể sánh bằng người Âu Mỹ. Hơn nữa anh vốn bị thương từ trước, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, cơ bắp hơi gầy, thể năng cũng không ở trạng thái đỉnh cao.

[ Quá nguy hiểm] Gương mặt Vu Thừa Hách đầy vẻ âu lo, cậu thông qua ý thức thông cảm nói với Kim Hiên [ Thể lực của anh kém xa hắn, coi như dùng kỹ xảo thắng lợi, cũng cực kì khó khăn]

Kim Hiên trả lời [ Em giúp anh đi ]

Dẫn đường có thể kích phát tiềm năng của dị năng giả lên mức cao nhất, họ có thể giúp dị năng giả nâng cao sức chiến đấu mà không bị ảnh hưởng bởi trạng thái nóng nảy điên cuồng, đạt đến cực hạn. Nhưng trước đây Vu Thừa Hách chủ yếu là động viên vỗ về, còn chưa từng thử kích phát trạng thái chiến đấu của Kim Hiên bao giờ, ai biết lần đầu tiên thí nghiệm lại gặp phải tình cảnh sinh tử như vậy, không khỏi lo lắng bất an.

[ Anh tin em ] Kim Hiên nói [Anh nhất định phải thắng, thắng cuộc rồi, chuyện này sẽ thành công ]

Vu Thừa Hách nhìn về phía gã sĩ quan hậu cần. Quả nhiên, nghe xong quyết định của Kim Hiên, tâm trạng nôn nóng bực bội của gã lập tức thay đổi, ánh mắt gã nhìn Kim Hiên vô cùng tín nhiệm, hưng phấn và chờ mong.

Âm Ba vốn hiểu rất rõ phong cách hành động của Kim Hiên, biết anh làm ra quyết định như vậy thì sẽ không thay đổi, liền không khuyên anh nữa, ngược lại dán vào người gã sĩ quan, nhẹ giọng nói: “Cưng à, anh sẽ không thật sự cho rằng ông chủ của em sẽ thi đấu vì mười ngàn đồng đó chứ? Nói thật, coi như thả ba trăm ngàn kia trước mặt anh ta thì anh ta cũng chẳng quan tâm lắm đâu.”

Gã sĩ quan sững sờ, lại nghĩ đến thân phận cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng của Kim Hiên, cười ha ha nói: “Được được, đạt đến một trình độ nào đó, nếu cậu vì người anh này khiêu chiến đương kim vô địch, mặc kệ là thắng hay thua, cậu em này anh nhận định rồi. Anh biết cậu muốn kiếm tiền ở Tartarus, anh cho cậu cơ hội này, chỉ cần cậu có thể thắng hắn, anh sẽ dẫn cậu đến gặp mặt thiếu tướng Yuri.”

Đồng tử mắt Kim Hiên hơi co lại, thiếu tướng Yuri vốn là bạn tâm giao của Kevin • Lancer, cũng là sĩ quan phụ trách các vấn đề nội bộ của Tartarus, nếu có sự chấp nhận của anh ta thì việc tiến vào bên trong Tartarus sẽ rất đơn giản. Anh khẽ mỉm cười, tự tin nói: “Được, em sẽ vì anh đánh trận này. Có những lời này của anh, mặc kệ là thắng hay thua em đều cảm thấy đáng giá.”

Gã sĩ quan hậu cần tỏ vẻ rất tán thưởng, thân cận với Kim Hiên hơn hẳn, gã hào hứng nói: “Cậu cứ yên tâm đi, anh sẽ không bạc đãi anh em bạn bè mình đâu, thiếu tướng Yuri rất thích các chiến binh mạnh mẽ, nếu cậu được hắn ưu ái, mở đấu trường chỉ là việc nhỏ thôi!”

Kim Hiên nhận được bảo đảm của gã liền yên lòng, vươn hai ngón tay đặt trên trán vung lên, cũng không nói nhiều, sải bước đi về phía võ đài.

Vu Thừa Hách nhìn theo bóng lưng thon dài của anh, tuy trong lòng rất lo lắng nhưng càng nhiều hơn là cảm xúc thưởng thức và tự hào, phất phất tay, gọi nhân viên phục vụ lại đây, giao hai mươi ngàn đồng liên bang vừa thắng cược cho hắn: “Tôi đặt cược người khiêu chiến thắng.”

Âm Ba nháy nháy mắt một cái, nói: “Cậu hãy tin vào anh ta.”

Vu Thừa Hách mỉm cười, chỉ chỉ huyệt thái dương, giọng mang hai ý nghĩa: “Tôi rất có lòng tin với chính mình.”

.

.

.

Lâu lắc không lên wordpress khiến bạn trở thành người tối cổ, không hiểu cái giao diện nó ra làm sao, chèn hình, căn chỉnh văn bản ở chỗ quái nào luôn =_=”